Tam bảo: Phật – Pháp – Tăng là ba ngôi báu quý hiếm nhất trên đời này vì Tam bảo là cội nguồn của mọi phước báu thế gian và xuất thế gian cho tất cả chúng sinh
Đức Thế Tôn trong kinh Niệm Phật Ba La Mật thuyết: “Tam bảo là chỗ về nương tựa của muôn loài, là ngọn đèn phá tan mọi hắc ám, là con thuyền đưa chúng sinh qua thấu bờ bên kia.” Nương tựa vào Tam bảo với một niềm tin chân thật và vững chãi, chúng ta trở thành những kẻ vô úy, từ bi hỷ xả, an nhiên sống trong thế giới loạn động và thọ hưởng hương vị pháp lạc vì chúng ta biết chuyển hóa những buồn vui, vinh nhục của thế gian nhờ vào thực hành những lời Phật dạy trong đời sống tu hành và đời sống hàng ngày.
Tuy nhiên, bài tiểu luận “nông cạn” này không triển khai ý niệm này mà chỉ tập trung khai thác sự quý hiếm của ba ngôi báu về mặt thời gian và không gian trên cơ sở kinh điển và thực tiễn.
Phật pháp được chia thành ba thời kỳ là thời chính pháp, thời tượng pháp, và thời mạt pháp. Các thời kỳ pháp của đức Phật Thích Ca Mâu Ni được ghi chép trong các kinh điển thì không đồng nhất, nhưng hầu hết các bậc cổ đức đều theo thuyết định thời kỳ Chánh Pháp là 500 năm, thời kỳ Tượng Pháp là 1.000 năm, và thời kỳ Mạt Pháp là 10.000 năm [1].
Hiện thời chúng ta đang ở thời Mạt Pháp hơn 1.100 năm. Căn cứ vào số liệu trong Kinh Điển Đại Thừa, thời kỳ Mạt Pháp còn kéo dài khoảng 8.900 năm.
Cuối thời Mạt Pháp theo Phật Thuyết Kinh Pháp Diệt Tận, kinh điển dần dần ẩn mất cho đến chỉ còn lại câu Phật hiệu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT trụ thế thêm 100 năm nữa (theo Kinh Vô Lượng Thọ) và cuối cùng cũng biến mất.
Đó là thời kỳ Phật Pháp bị tận diệt và Tam bảo không còn tồn tại ngay cả danh từ Tam bảo cũng trở nên xa lạ. Phật nói, “từ đó về sau không biết chuyện gì xảy ra cho đến ức triệu năm sau Đức Di Lặc Hạ sanh thành bậc Chánh Đẳng Chánh Giác” [2].
Trong khi đó theo Kinh Di Lặc Hạ Sanh, năm mươi sáu ức bảy ngàn năm sau, Đức Di Lặc mới giáng trần. Đơn vị ức có một số cánh tính khác nhau như sau:
Theo số liệu năm 2010 của Cơ quan Tình báo Trung ương Hoa Kỳ (CIA) trong tập World Fact-book về lĩnh vực tôn giáo thế giới, số lượng người theo đạo Phật là 380 triệu chiếm 5.4% số thế giới [4].
Hình 2 cho thấy người theo đạo Phật chiếm một phần ‘khiêm tốn’ so với phần còn lại của dân số thế giới.
2.3 Phật Giáo chỉ phát triển mạnh tập trung ở một số nước Châu Á
Chư phật tử quý mến! Chúng ta quả thực may mắn có được thân người trong thời gian giáo pháp của đức Thế Tôn đang tồn tại và phát triển. Có thể nhận ra sự may mắn này qua tỷ lệ chênh lệch quá lớn: 1 năm có Tam bảo và 10.000 năm không có Tam bảo. Càng may mắn hơn nữa là chúng ta được sinh ra và lớn lên ở những nơi Tam bảo Phát triển mạnh như Việt Nam.
Cuối cùng, chúng ta đầy phước báu và thiện căn trở thành những phật tử được bảo vệ, che chở và trưởng dưỡng trí tuệ giải thoát – Niết Bàn bởi Ngôi Tam bảo quý hiếm này.
Vì thế, chúng ta phải trân quý ba Ngôi Báu này và quý thân người khó có đặng của mình bằng cách dành thời gian tu tập hạnh nhân thiên, giải thoát – Niết bàn.
Bằng cách tu tập và làm theo những giáo huấn của đức Phật trong các Kinh điển Đại Thừa và Tiểu Thừa. Hãy cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm tu tập với các bạn đồng tu. Phật tử của những tông phái Phật giáo phải đoàn kết, tôn trọng lẫn nhau và coi nhau như thành viên của một đại gia đình Phật giáo và hơn thế nữa đối xử với những ngoại đạo như những phật tử đương lai.
Để chính pháp được trường tồn và phát triển trong thế giới hiện đại, hãy siêng bố thí cúng dường, xây chùa, dựng tháp, ấn tống kinh sách và đem giáo pháp của Như Lai (dù chỉ một bài kệ) tùy duyên mà gieo duyên với nhiều người khác nhằm mang ánh sáng trí tuệ và từ bi của đạo Phật đến với càng nhiều người càng tốt.
Giáo hội cần chủ động xây dựng chương trình phát triển Phật giáo ở những nơi chưa có Tam bảo.
Đừng bỏ qua bất kỳ cơ hội thực hiện một hạnh lành nào dù chỉ nhỏ như việc tình nguyện nhường ghế ngồi cho người lớn tuổi trên xe buýt vì “để thành tựu một hạnh lành cũng phải trải qua nhiều kiếp”[6].
Sống trong thế giới Ngũ trược ác thế này trong thời có Tam bảo ngắn ngủi và ở những nơi có Tam bảo phát triển như Việt Nam, Trung Quốc, Lào v.v…là một ruộng phước lớn cho những ai tu pháp lành như Bồ tát Hạnh.
Ví dụ như tăng cường làm từ thiện, giúp đỡ người nghèo khó, phóng sinh và nuôi dưỡng sự sống. Kiên tâm tiêu diệt vô lượng tật xấu. “Để tiêu diệt một tật xấu nhỏ thôi cũng đòi hỏi nhiều kiếp” [7]. Vì thế hãy luôn giữ chánh niệm và kiên tâm với pháp môn mình đã chọn với niềm tin chân thật và vững chãi thì sẽ tiêu trừ được vô lượng nghiệp xấu và trí huệ hiển phát.
Sau khi Pháp bị tận diệt, thế giới này chìm trong “bóng tối” ít nhất 100 triệu năm trong khoảng thời gian này danh từ Tam bảo không được biết đến huống gì nói đến lời kinh, tiếng kệ, và tiếng niệm Phật.
Vì thế, hỡi các phật tử bất kể tông phái nào, hãy cùng nhau cầu nguyện, rãi tâm từ, tụng kinh, trì chú cầu nguyện đến cho muôn loài gần ta và ở trong tất cả các pháp giới. Riêng đối với hành giả Tịnh Độ Tông, thì hãy đặt niềm tin vững chãi nơi Thánh hiệu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT và sẵn sàng ban cho bất kể chúng sanh nào với niềm tin rằng nghe danh hiệu Phật được phước báu vô lượng như nhiều Kinh Đại Thừa đã nói. Hãy tin rằng Biển Đại Nguyện Bi Trí Viên Mãn vô lượng công đức bất khả thuyết của A DI ĐÀ PHẬT là cứu cánh rốt ráo, không một chúng sinh hay bất kể hữu tình nào, nhất là chúng sanh chịu tội khổ ở Tam Ác Đạo (Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc sinh) mà Ngài bỏ sót, bỏ rơi như Nguyện 1 và 2 trong 48 lời Đại Nguyện ‘Cõi nước tôi không có Địa Ngục, Ngạ quỷ, Súc sinh, và Chúng sanh ở Tam Ác đạo về cõi nước tôi, thọ giáo Pháp tôi thì sẽ thành Chánh Đẳng Chánh Giác” [9].
Nguồn tham khảo