CHIA SẺ

Hãy ăn ít thức ăn vào buổi tối và quán chiếu về cái chết và vô thường trước khi con đi ngủ. Các giấc mơ của một người bình phàm là những sự hiển bày của dấu ấn thiện và ác trong tâm. Khi những năng lượng khí đi vào các kinh mạch bất tịnh của phiền não, chúng ta trải qua ác mộng.

Ác mộng là ánh sáng tự thân của những cảm xúc tiêu cực. Những giấc mơ tích cực là sự thức dậy của những ý nghĩ thiện lành. Để nhận ra trạng thái mộng, trước hết, con cần đạt được sự ổn định về tỉnh thức lúc ban ngày.

Đầu tiên, con cần có khả năng vượt qua mọi ý nghĩ và cảm xúc vào ban ngày; sau đấy, con sẽ có thể nhận ra chúng lúc nằm mơ. Ban đầu, con sẽ có thể nhận ra những ý nghĩ thô lâu, chẳng hạn nỗi sợ hãi trong trạng thái mộng và sau đấy là các ý nghĩ trong các giấc mơ vi tế hơn. Nhờ đó, khi vô minh giảm dần, giấc ngủ của con sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.

Giấc ngủ bình phàm là một trạng thái của vô minh nặng nề; nó là một phiền não. Vì thế, thay vì hỏi rằng, “Đêm qua bạn ngủ có ngon không”, con cần hỏi rằng, “Bạn đã lãng phí bao nhiêu thời gian cho việc ngủ đêm qua?”. Dĩ nhiên, chúng ta cần ngủ đủ để duy trì thân thể khỏe mạnh, nhưng chắc chắn cần một giới hạn.

Thầy đề nghị là không hơn 5 hay 6 giờ mỗi đêm, bởi các con đều phải làm việc. Hãy cố gắng đi ngủ với sự sáng suốt lớn lao và cuối cùng, nhờ thói quen, con sẽ không bao giờ rơi vào trạng thái vô minh, mà sẽ duy trì một sự tỉnh thức rõ ràng.